Gió... Kỷ niệm... Anh…
Hôm qua, trời lại bắt đầu nổi gió… Những cơn gió đầu mùa vuốt lên mặt, lùa vào tóc, rồi tinh nghịch đùa nhau với những chiếc lá trên đường phố.
Gió! Gió đến và đi nhẹ nhàng như bước chân của một ai đó. Hình như gió không để lại những dấu vết của kỷ niệm, gió đến và mang đi nhiều thứ, nhưng có bao giờ gió thổi bay cả những kỷ niệm về muôn nẻo xa xăm hay khô.
Gió mang đến một chút lành lạnh đầu mùa, mang đến cái cảm giác mát mẻ và xua đi cái nóng khô người. Gió mang hơi nồng của biển vào bờ, và mang một ai đó đi xa. Có bao giờ ai đó cũng là một cơn gió đến và đi… nhẹ nhàng!
Đã có ai đó đến với em như một cơn gió. Nhưng gió đi không để lại gì, có chăng cũng chỉ là triền tóc rối. Còn ai đó đi xa và để lại đây những bến bờ kỷ niệm…
Nếu cuộc sống không có kỷ niệm thì hay biết mấy! Em sẽ không phải quên, sẽ không phải nhớ, sẽ không phải để con tim mình xốn xang nơi lồng ngực.
Nếu kỷ niệm chỉ là một mái tóc em đã cắt phăng nó đi. Mái tóc dài ngày xưa đã ngắn, rất ngắn, nhưng sao kỷ niệm vẫn dài trong em hả anh?
Nếu kỷ niệm chỉ là một chậu xương rồng bên bệ cửa, em sẽ giết chết nó. Và rồi chậu xương rồng ấy đã chết, nhưng sao kỷ niệm vẫn sống và trỗi dậy mạnh mẽ hơn?
Nếu kỷ niệm chỉ là những con phố, nơi mà ta đã đi qua, thì lâu rồi em đã không quay về phố cũ. Nhưng sao những con phố kỷ niệm ấy vẫn trải dài và hiển hiện trước mắt em không chịu rời xa?
Nếu kỷ niệm chỉ là chiếc xe đạp cũ mà anh thường chở em đi, thì giờ đây nó đã nằm trong xó bếp. Nhưng sao kỷ niệm vẫn lăn đều từng vòng xe trên đường đời của em?
Và nếu như kỷ niệm chỉ là anh… Giờ đây anh đã đi xa nhưng sao kỷ niệm vẫn quấn quýt bên em thế này?
Và nếu như kỷ niệm là gió thì đã tốt, em sẽ thả cho nó bay đi mãi mãi.
Gió vẫn nhẹ nhàng thổi khô những giọt nước mắt, nhưng không thổi bay được những kỷ niệm đã thành dấu vết hằn sâu…
Quay về đi gió ơi! Quay về đi kỷ niệm ơi!
Hôm nay gió lại thổi… Em thả mái tóc ngắn cũn của mình trong gió, khoác thêm chiếc áo lạnh thay cho vòng tay của anh, dắt chiếc xe đạp cũ ra khỏi xó bếp…
Em đạp xe một vòng quanh những con đường cũ của ngày xưa. Góc phố xưa vẫn yên tĩnh và dịu dàng lắm. Trời mùa thu se lạnh! Gió bay! Tóc bay! Hình như em đang quay về với gió… Hay gió đang quay về với những kỷ niệm của chúng ta?