Fly me to Polaris - Nước mắt của trời
Hôm nay lại nghe Fly me to Polaris. Gửi đến các bạn 1 cảm nhận khác.
Và hãy cùng nghe nghe bản này với các phiên bản nhạc cụ khác nhau nha.
Nhạc cụ dân tộc - Nhiều nghệ sĩ (ko biết nghệ sĩ nào O_O)
Tình yêu và mưa cứ song hành cùng nhau như thế, như một bản “Fly me to Polaris” đầy lắng đọng, đầy sẻ chia, cứ đắm chìm mình vào đó, ắt hẳn con người ta sẽ thấy lặng, thấy nhẹ nhõm tâm hồn... Ngoài cửa sổ mưa đang rơi, khẽ nhắc em về một thời để mất, về một thời với bao điều rất thật, thật như là em đã yêu anh…
“Fly me to Polaris” là bản nhạc không lời anh thích nhất, đó là bản nhạc trong một bộ phim của Trung Quốc kể về một mối tình sâu đậm. Mãi đến sau này, khi anh đi xa, em mới tìm lại bộ phim đó để xem, đó là bộ phim kể về mối tình của một anh chàng bệnh nhân tên là Củ Hành Tây vừa bị mù, vừa bị câm với một cô y tá tập sự Thu Nam xinh đẹp. Trớ trêu thay, khi hai người đã phải lòng nhau thì cũng là lúc Củ Hành Tây phải rời xa thế giới nhỏ bé này. Sau khi anh qua đời, linh hồn anh được đưa lên hành tinh Bắc Đẩu để được đầu thai kiếp khác. Và đã có một điều ước dành cho Củ Hành, anh đã ước được về Trái Đất để gặp người mình yêu, nhưng lại đau khổ hơn là không được để cho ai biết anh là người bệnh nhân xấu số ấy. Mãi vào đến ngày cuối cùng, cô Thu Nam mới nhận ra anh là người cô yêu, nhưng đến lúc đó, quãng thời gian hai người được ở bên nhau chỉ còn ngắn ngủi trước khi có mưa sao băng, mang anh trởi lại sao Bắc Đẩu. Từ đó, Fly to me Polaris cứ mãi quấn quít trong tâm trí em không rời xa.
Và hãy cùng nghe nghe bản này với các phiên bản nhạc cụ khác nhau nha.
Nhạc cụ dân tộc - Nhiều nghệ sĩ (ko biết nghệ sĩ nào O_O)
Tình yêu và mưa cứ song hành cùng nhau như thế, như một bản “Fly me to Polaris” đầy lắng đọng, đầy sẻ chia, cứ đắm chìm mình vào đó, ắt hẳn con người ta sẽ thấy lặng, thấy nhẹ nhõm tâm hồn... Ngoài cửa sổ mưa đang rơi, khẽ nhắc em về một thời để mất, về một thời với bao điều rất thật, thật như là em đã yêu anh…
Có một mùa rớt rơi những yêu thương bên bậc cửa, ngồi nhâm nhi ly cà phê đắng nơi ban công đầy gió, lắng nghe tiếng thở dài của đêm. Có những mùa như thế, hòa mình vào bản “Fly me to Polaris” ngọt dịu, không biết lòng mình lang thang ở nơi đâu, đôi lúc lại giật mình khe khẽ vì những tiếng rao đêm, tĩnh mịch đến nao lòng.
Hồi mình còn yêu nhau, em có thói quen ngồi ngắm anh mỗi lúc anh say sưa tập trung làm việc, ngoan như một chú mèo nhỏ biết đợi chờ. Anh thường cười rồi bảo em phải nghiêm túc, không được một tí lại nheo nhéo chỗ này anh ơi, chỗ kia anh ơi, hay bày trò lấy tay đẩy khẽ gọng kính của anh làm anh thảng thốt, rồi lại cười khanh khách. Em thường như thế, bướng bỉnh như những lần lẽo đẽo theo anh không chịu buông tha, rồi lại hỏi những câu oái oăm mà đôi khi thấy trán anh nhăn nhó vì không thể trả lời…
Phố mùa này ướt nhẹp, nhớ anh đến lạ lùng. Lại văng vẳng bên tai “Anh ơi, mưa từ đâu mà có hở anh?” khi cả hai đang lang thang trên những nẻo đường của phố cổ, lại là một cái gõ đầu đau điếng “Là nước mắt của trời đó em”, “Nhưng tại sao nước mắt của trời lại nhiều thế”, “Đó là những muộn phiền, đau đớn của nhân gian cứ tích đọng ngày một nhiều, đến khi không thể cầm lòng được nữa, trời sẽ khóc thay…”, rồi tiếng em lại lảm nhảm hồi lâu rằng tại sao người ta lại giữ trong lòng nhiều nỗi buồn thế, tại sao lại không thể sẻ chia cho ai… Anh nắm tay em thật chặt, bảo rằng sau này em sẽ hiểu, không phải nỗi buồn nào cũng được chia đôi, không phải nỗi đau nào cũng có người băng bó, có những vết thương chỉ có thể chịu đựng một mình.
Sáo trúc của Rong zheng Phố mùa này ướt nhẹp, nhớ anh đến lạ lùng. Lại văng vẳng bên tai “Anh ơi, mưa từ đâu mà có hở anh?” khi cả hai đang lang thang trên những nẻo đường của phố cổ, lại là một cái gõ đầu đau điếng “Là nước mắt của trời đó em”, “Nhưng tại sao nước mắt của trời lại nhiều thế”, “Đó là những muộn phiền, đau đớn của nhân gian cứ tích đọng ngày một nhiều, đến khi không thể cầm lòng được nữa, trời sẽ khóc thay…”, rồi tiếng em lại lảm nhảm hồi lâu rằng tại sao người ta lại giữ trong lòng nhiều nỗi buồn thế, tại sao lại không thể sẻ chia cho ai… Anh nắm tay em thật chặt, bảo rằng sau này em sẽ hiểu, không phải nỗi buồn nào cũng được chia đôi, không phải nỗi đau nào cũng có người băng bó, có những vết thương chỉ có thể chịu đựng một mình.
“Fly me to Polaris” là bản nhạc không lời anh thích nhất, đó là bản nhạc trong một bộ phim của Trung Quốc kể về một mối tình sâu đậm. Mãi đến sau này, khi anh đi xa, em mới tìm lại bộ phim đó để xem, đó là bộ phim kể về mối tình của một anh chàng bệnh nhân tên là Củ Hành Tây vừa bị mù, vừa bị câm với một cô y tá tập sự Thu Nam xinh đẹp. Trớ trêu thay, khi hai người đã phải lòng nhau thì cũng là lúc Củ Hành Tây phải rời xa thế giới nhỏ bé này. Sau khi anh qua đời, linh hồn anh được đưa lên hành tinh Bắc Đẩu để được đầu thai kiếp khác. Và đã có một điều ước dành cho Củ Hành, anh đã ước được về Trái Đất để gặp người mình yêu, nhưng lại đau khổ hơn là không được để cho ai biết anh là người bệnh nhân xấu số ấy. Mãi vào đến ngày cuối cùng, cô Thu Nam mới nhận ra anh là người cô yêu, nhưng đến lúc đó, quãng thời gian hai người được ở bên nhau chỉ còn ngắn ngủi trước khi có mưa sao băng, mang anh trởi lại sao Bắc Đẩu. Từ đó, Fly to me Polaris cứ mãi quấn quít trong tâm trí em không rời xa.
Lúc còn ở bên anh, em cứ mãi thắc mắc rằng tại sao dịch nghĩa của bộ phim phải là “Hãy đưa tôi bay đến sao Bắc Đẩu” thì người ta lại dịch ra là “Nước mắt của trời”, suốt một bộ phim dài không có cảnh mưa nào, nhưng tiếng nức nở của em trong mỗi cảnh phim đã cho em biết, khi người ta yêu nhau, sự xa cách làm cho nỗi đau dày thêm biết mấy…
Ngày xưa, em thường nghĩ rằng một cô gái mạnh mẽ thì không bao giờ được phép rơi nước mắt, những nỗi đau cứ chất chồng lên từng ngày trong sự kìm nén đến tột độ, nhiều lúc cứ cắn môi mình để nén lại những vết đau. Nhưng rồi em tìm đến với “Fly me to Polaris”, đến với những ngày dài “đủ để khóc sướt mướt như một kẻ ngố” mà không phải dặn lòng, cảm giác thật bình yên. Tiếng nhạc du dương nhưng cũng đủ cho một cõi lòng cứng rắn trở nên mềm nhũn. Rồi lại ủi an bằng những nốt nhẹ nhàng, trầm lắng. Đôi khi, khóc được mới khiến cho lòng mình thảnh thơi, nếu cứ giữ lại trong lòng thì lại càng nặng nề hơn biết chừng nào. Âm nhạc là liều thuốc khiến người ta sống thật với lòng mình nhất, và cũng khiến người ta được chở che nhiều nhất sau những bão dông của cuộc đời.
Piano của Wang wei
Nước mắt của trời là những giọt mưa êm đềm rơi vào những ngày đông rét buốt, hay là những đợt vồn vã gọi lúc mùa sang, có thể mang cho ai đó những hoài niệm, những xót xa, có thể là người bạn tâm giao đầy thấu hiểu, có thể chỉ đủ để che giấu những giọt nước mắt của con người khi đi giữa trời mưa mà không để ai biết…
Cũng như tình yêu vậy, có thể mang đến cho ta những yêu thương rất đậm, rất sâu, có thể mang cho ta những kỷ niệm không thể xóa nhòa, có thể là một miếng urgo dán vào tim ta những lúc ta đớn đau vì tổn thương, nhưng cũng có thể là vết dao đâm vào ngực ta đau nhói…
Tình yêu và mưa cứ song hành cùng nhau như thế, như một bản “Fly me to Polaris” đầy lắng đọng, đầy sẻ chia, cứ đắm chìm mình vào đó, ắt hẳn con người ta sẽ thấy lặng, thấy nhẹ nhõm tâm hồn...Ngoài cửa sổ mưa đang rơi, khẽ nhắc em về một thời để mất, về một thời với bao điều rất thật, thật như là em đã yêu anh…
Dung Nhi